Nhìn lại những bức hình này, bạn có nhận ra bản thân mình trong khoảng thời gian 30 năm trước?
Trong chuyến thăm Việt Nam cuối thập niên 1990, du khách người Đức Manfred Leiter đã thực hiện một loạt ảnh hết sức sinh động về cuộc sống và con người ở mảnh đất hình chữ S.
Trẻ em ngày xưa
Hàng năm, cứ đến khoảng tháng 8, tháng 9 là mùa tựu trường. Nhìn hoàn cảnh hiện nay của các bé nhi đồng bước chân vào tiểu học, nhiều người lớn không thể xua đi hết cảm giác thương cảm cho “con đường đến trường” trong thời đại hiện nay.

Bởi vì từ lâu rồi, các thế hệ học sinh đã không thể thấm thía được đoạn văn này của Thanh Tịnh, vốn đã quen thuộc với hầu hết thế hệ học trò xưa kia:
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.

Ngày nay, đường đi học của các em, kể cả nông thôn lẫn thành thị, đầy những bụi bặm, xe cộ và không thiếu những cạm bẫy chực chờ. Xã hội ngày càng văn minh, càng phát triển thì không gian tuổi thơ của các em bị thu hẹp lại rất nhiều.

Thời trước, cứ tối đến là đám trẻ chạy như giặc ra đường. Một góc chơi đồ hàng, một góc chơi trốn tìm, góc khác thì ô ăn quan, banh đũa, nhảy dây,… Đường sá thời đó tối đến là thi thoảng lắm mới có chiếc xe chạy qua, dựng gạch đá bóng giữa đường cũng vô tư. Chơi xong, về tới nhà là đứa nào đứa nấy cũng đầy mồ hôi mồ kê, mệt nhưng vui, mệt nhưng khoẻ. Sau này lớn lên, chính những trò chơi tuổi thơ lại là chất keo gắn kết những đứa trẻ năm xưa mỗi khi chúng có dịp gặp lại nhau.


Đánh thức lòng yêu nước
Đó là khi ta được sống trong không khí chiến tranh oanh liệt, dữ dội mà hào hùng của dân tộc qua lời giảng của thầy cô, qua những thước phim tư liệu đen trắng, qua cả những khung hình của một thời m.áu lửa chiến tranh. Lòng cảm phục đỡ nâng tâm hồn, neo đậu ý chí phải sống có ý nghĩa theo cha anh.



Đó là khi lá cờ Tổ quốc được kéo lên và giai điệu tự hào của bài Quốc ca vang vọng trên các đấu trường quốc tế. Tinh thần Việt Nam! Con người Việt Nam!

Lòng yêu nước còn trào dâng trong mỗi chúng ta từ chính những khoảnh khắc bé nhỏ, dung dị: nghe khúc ca sâu lắng về miền quê, bắt gặp giọng nói thân thương nơi xứ người… Những lát cắt thắm đượm yêu thương ấy sẽ dung dưỡng, vun đắp thành tình yêu đất nước lớn lao.




















Không ai có thể giúp ta tường tận về dòng xúc cảm yêu nước bằng chính sự trải nghiệm của bản thân. Mà tuổi trẻ lại càng cần sự tự nhận thức, tự trải nghiệm. Chỉ khi bạn biết khơi lên dòng chảy yêu nước sâu thẳm trong tâm khảm, bạn mới dần lớn khôn và trưởng thành để từ đó có trách nhiệm với bản thân, gia đình và đất nước.
Lòng yêu nước trong thời bình không tiếng s.úng hôm nay càng cần được dưỡng nuôi trong hành trình lớn khôn của người trẻ để mỗi người biết trân trọng hiện tại, sống nghiêm túc từng khoảnh khắc và hướng về những giá trị vững bền, tử tế trong tương lai.